Huyện Trùng Khánh, Cao Bằng cách Hà Nội hơn 300 km. Để di chuyển đến đây, xe khách là phương tiện dễ dàng hơn cả. Sau chuyến xe đêm từ bến xe Mỹ Đình, khi thức dậy, trước mắt tôi đã là khung cảnh núi non thơ mộng hữu tình tựa tranh vẽ của vùng đất Đông Bắc Việt Nam.

Non xanh nước biếc là món quà tạo hóa ban tặng cho Trùng Khánh, khiến vùng đất đẹp tựa một bức tranh thủy mặc miền biên viễn. Nơi đây nổi tiếng với thác Bản Giốc, dòng sông Quây Sơn hiền hòa uốn lượn dưới chân những dãy núi đá vôi, thung lũng Phong Nậm mùa vàng níu chân bao người ghé thăm.
Từ Hà Nội lên Cao Bằng, bạn có thể chọn ghé TP Cao Bằng hoặc thị trấn Trùng Khánh trước. Còn tôi chọn đi thẳng đến Thác Bản Giốc. Thác Bản Giốc tọa lạc tại xã Đàm Thủy, huyện Trùng Khánh được xem là một trong những thác nước đẹp nhất Việt Nam. Nhìn từ xa, Bản Giốc trắng xóa tựa mái tóc của nàng tiên xõa xuống. Mùa thu 2020 là lần thứ 2 mình đứng trước thác Bản Giốc nhưng vẫn không hết cảm giác choáng ngợp vì sự hùng vĩ của thác nước. Ngay bên cạnh chân thác Bản Giốc là cánh đồng lúa chín vàng, tạo nên khung cảnh thơ mộng khó từ ngữ nào diễn tả được.
Cách thác Bản Giốc 25km là thung lũng Phong Nậm, thuộc xã Ngọc Côn, một xã nhỏ, hẻo lánh của huyện Trùng Khánh. Đường đi vào khá xấu và vắng vẻ. Thế nhưng, phong cảnh nơi đây, với những cánh đồng lúa nằm nếp mình dưới chân núi, đã làm say mê biết bao tay săn ảnh.

Để ngắm thung lũng Phong Nậm từ trên cao, tôi được một bác người Tày trong xóm dẫn đường leo núi tầm 30 phút để đến vị trí đủ cao và thoáng. Tại đây, chỉ cần phóng tầm mắt ra xa là trọn khung cảnh núi non, cánh đồng thu vào tầm mắt: những dãy núi non trập trùng, hết lớp này đến lớp khác, những mảng màu vàng, xanh, nâu của lúa đan xen vào nhau, dòng sông Quây Sơn uốn lượn như một dải lụa vắt giữa những cánh đồng men theo chân núi, rặng tre, nếp nhà của người Tày.
Khung cảnh ấy tôi đã từng thấy qua những thước phim ghi lại bằng flycam, nhưng có nhìn bằng mắt thường sau khi leo lên núi mới thấy hết được vẻ đẹp. Một phần thưởng xứng đáng cho vài chục phút leo núi rã rời. Chỉ cần ngồi nghỉ, vừa chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp đẽ ngoạn mục, đón những làn gió núi lau khô mồ hôi đã là sự may mắn.


Thời điểm tôi đến là đầu tháng 10, lúa đã được gặt khá nhiều. Mùa gặt nơi đây cũng rộn ràng như bao vùng nông thôn khác với bao màu sắc, âm thanh bình dị: tiếng bà con xuống đồng gọi í ới, tiếng chó sủa, tiếng tuốt lúa, vịt kêu quạc quạ…


Cao Bằng mùa thu tựa một bản tình ca âm vang của gió, của tiếng thác, sắc vàng ươm rộn rã của lúa và màu xanh biếc của trời, của nước cứ làm tôi xao xuyến mãi.
Writer: Lê Phương
Photo: Trần Thương/Shutter
.png)