Hành hương đến đỉnh thiêng Yên Tử
Mùa xuân, mùa khởi đầu cho một năm mới an lành, vạn vật cỏ cây đâm trồi nảy lộc. Từ 10 tháng Giêng, lễ hội Yên Tử đã bắt đầu nhộn nhịp với dòng người đến hành hương trẩy hội.

Du khách gần xa đến với vùng đất khói sương này để tận hưởng bầu không khí trong lành cùng khí xuân phơi phới, để quên hết những phiền muộn đời thường, để thả lòng mình nhẹ bẫng nơi cửa Phật mà tĩnh tại tu tâm.


Từ suối Giải Oan, bước qua cây cầu đá dài 10m, con đường đá đưa ta đến với những cánh rừng. Các tuyến cáp treo hoạt động hết công suất với rất đông người đứng chờ. Những bậc thang lên đỉnh thiêng trở nên vắng người, quang đãng và rộng rãi hơn, dù vậy dòng người vẫn liên tục dịch chuyển không ngừng, nhất là vào những ngày đầu năm, ai cũng muốn đến nơi này, thắp hương, khấn Phật, cầu một năm an lành. 


Cảnh sắc Yên Tử thay đổi theo những khúc quanh, mở ra vô số những lối mòn nhỏ. Những ngôi chùa lấp ló sau rặng cây, mùi hương trầm, mùi cỏ ải mục, mùi mưa ẩm cùng không khí lành lạnh lẩn khuất. Càng lên cao, sương càng nhiều hơn, bủa vây lấy những người đi đường. Qua những bậc thềm phủ rêu xanh, con đường có lúc lại rẽ lối qua một rừng tùng, nơi những rễ cây đua nhau vươn mình trên nền gạch. Những cánh rừng nguyên sinh, những lá phổi xanh của mẹ thiên nhiên đứng sừng sững, che tán ô cho con đường râm mát.


Những cây hoa đại cổ thụ thơm hương đón đoàn người đến với Hoa Yên. Từ đây, cảnh quan được mở ra vô cùng đẹp mắt, những dãy núi non điệp trùng, sương giăng. Chặng cáp treo đầu dừng lại ở đây cho khách ghé thăm nơi này trước khi đến với chặng tiếp theo tại chùa Một Mái. Leo Yên Tử mà không ghé thăm Hoa Yên thì quả là thiếu sót. Phía sau chùa Hoa Yên là chùa Phổ Đà Quan Âm Bồ Tát nay đã phế tích. Gần đó có vườn tháp Huệ Quang với 97 ngọn tháp bằng gạch hoặc đắp đất kề nhau tạo thành một quần thể.


Càng lên cao trời càng lạnh hơn với một màu mây đùng đục, chen lẫn giữa cảnh quan, cây cối. Một mảng màu ma mị và liêu trai kỳ lạ. Những bậc thềm lẩn trong sương, khiến những bước chân như bước trên mây bồng bềnh, khiến người đi có cảm giác đang bước vào chốn bồng lai. Tôi nhẹ hẫng những bước chân, leo lên những bậc đá đầu tiên lên đỉnh chùa Đồng. Từ nơi này đã không còn những bậc đá nữa, con đường là những vách núi cheo leo. Không hiểu sao khi đi đến đây, không ai bảo ai đều không còn nói cười ầm ĩ nữa. Không gian trầm mặc khiến vạn vật xung quanh đều cùng chung một bầu không khí tôn nghiêm. Con đường lên chùa Đồng chỉ dài hơn 1km nhưng là chặng đường gian nan nhất của cả chuyến hành hương, như một đoạn đường thử thách cuối cùng dành cho các phật tử trước khi đến được với đỉnh thiêng.



Tác giả:

Lam Linh
Quảng Ninh, Việt Nam
Chia sẻ qua Facebook
Chia sẻ qua Messenger
Sao chép liên kết