Đi qua Khau Phạ tôi thường hay dừng lại, để ngắm toàn cảnh Cao Phạ từ trên cao với những cánh đồng lúa chín vàng, ngắm nhìn con đường đất như sợi chỉ mảnh vắt lên trời lên Lìm Mông.
Nhấm nháp một tách cà phê thơm trước khi đổ đèo là cái thú đầy thi vị. Chỉ cần một ít củi, ít cồn khô và cái xoong nhỏ mang theo, hay có khi chỉ là một lon coca cắt nửa với một chút lửa, chúng tôi đã có thể chia nhau tách cà phê bốc khói. Tiếng nước reo vui trong chiếc xoong nhỏ. Ngồi trên cao này, thư thái với tách café được cắt đôi bởi chai lavie, nhấm nháp chầm chậm vị ngọt đắng của giọt café, trong hương thơm café lẫn hương thơm của lúa và của hơi nước mát lạnh từ sương mù. Khói mây lẫn với khói hương café. Chẳng vội vã, chẳng lo âu, chẳng buồn phiền.
Chiều sẽ buông trên thung lũng óng ả, những cánh chim lạc trôi tìm về tổ ấm, sương sẽ giăng khắp mặt đất và cả trên mí mắt. Giữa đất trời mênh mông, cùng nhau nhâm nhi vị đắng ngọt nơi cuống lưỡi, để rồi con đường cứ trôi qua những thung lũng lúa ngút ngàn cho đến tận chân đèo. Cuối bên kia đèo là xứ Mù.
Nhớ Tây Bắc rồi!
.png)